Thứ Tư, 4 tháng 7, 2007

Thơ Hồ Xuân Lai

t
h
ơ

Hồ Xuân Lai

LẠC CHỀU TIÊN CẢNH

Gió đưa cành trúc là đà
Bóng ác đã xế non xa
Ráng chiều còn đang giỡn sóng
Chập chờn muôn ánh vàng rơi
Thấp thoáng mấy chiếc thuyền bơi
Hối hả quăng chài bủa lưới
Lưng trời chim bay về núi
Cánh đồng lúa trổ đòng thơm
Đàn cò chớp nồng rơm rạ
Đường làng rộn rã chân trâu
Khói lam vấn vương mái lá
Gió vờn cành lá hát ca
Một chiều đứng giữa quê nhà
Mà như lạc vào tiên cảnh.


CHỨNG TÍCH

Chiến tranh rồi cũng qua đi
Còn cái lô cốt đứng lì ở đây
Để làm chứng tích đất này
Nhật hàng, Pháp chạy, Mỹ lăn quay chổng kềnh.

NHỚ QUÊ XƯA

Sống xa quê lòng vẫn hướng về quê
Trong giấc ngủ cũng nhớ về Quảng trị
Chang chang nắng ươm vàng đồng bông bí
Đá trên sườn Mai Lĩnh đổ mồ hôi
Sông Hiền Lương trôi thẳng đến Cửa Tùng
Dòng Thạch Hãn trào tuôn về Cửa Việt
Hai dòng sông ghi một thời oanh liệt
Biết bao người đi biền biệt có về mô
Đêm thao thức con thương về quê nội
Chạnh lòng ru bổi hổi khúc quê xưa


SAU MÙA GẶT

Tôi về thăm quê sau mùa gặt
Nắng hong gốc rạ vàng khắp nơi
Trâu ai no cỏ không chăn dắt
Đàn vịt tranh nhau nhặt thóc rơi
Hơi thu phảng phất bên hồ nước
Bạch đàn, dương liễu đứng soi chơi
Đàn chim chiền chiện buồn nhớ thóc
Bay vút lưng trời hót thảnh thơi.


DÁNG QUÊ



Mỏi bước chân chiều về với quê xưa
Lối cỏ tháng năm nồm nam đưa mát
Làng vẫn làng xưa, bạn xưa còn lác đác
Gốc rạ bên đường chợp chút hương đưa.

Trưa nắng hạ, cua lên bờ nhìn đất
Dáng quê gầy run rẩy mắt cua
Thấy con bống thệ, nhớ bàn tay cô Tấm
Gặp luỹ tre làng, nhớ vóc dáng Thạch Sanh
Thương con ốc quắn, đêm rộn ràng lối xóm
Chắt chắt, tàu bay chống đói cả làng
Khói lam chiều tím tim từng mái lá.
Gà quẩn chân túc túc gọi tuổi thơ.

Quê lam lũ, dáng quê thời lam lũ
Rối lòng nhau từ độ ấy đến giờ…

Không có nhận xét nào: