Chủ Nhật, 1 tháng 7, 2007

thơ Hồ Xuân Lai



















t
h
ơ
Hồ Xuân Lai
TẤC LÒNG VỚI QUÊ

Quê hương Quảng Trị mỏi mòn trông
Nẫu cả tim gan đốm lửa hồng;
Làng xóm đông vui, đồng bát ngát
Bến đò rộn rã khách sang sông.



NHỚ CHIẾN KHU XƯA

Ba Lòng ơi
Bao năm rồi xa cách
Bao năm rồi thương nhớ mãi chiến khu
Nhớ những cánh rừng cây lá âm u
Thức suốt ngày đêm canh thù giữ nước
Những ngọn núi giăng giăng sau trước
Như tường thành ngăn bước xâm lăng;
Những bãi bồi ngô lúa lên xanh
Nuôi chiến khu suốt bao mùa chiến dịch.
Nhớ con suối những chiều ra tắm giặt
Bàn chân giẫm phải rêu trơn
Ngã lăn theo những hòn đá cuội,
Nghe La La tuôn chảy nước nghiêng trôi
Nghe Thạch Hãn bần thần đá rịn mồ hôi;
Nghe thác Lo vẫn thường gây lo lắng
Xoáy ầm ào giữa đôi bờ lau trắng
Thuyền bè qua người phải lên bờ.
Nhớ đêm trăng dưới tán cây thưa
Mắc võng đòng đưa thả hồn theo gió
Hát say sưa bài “Tiến quân ca”;
Nhớ những đêm lạnh buốt xương da
Trong bóng tối từng đoàn quân ra trận
Rầm rập bước chân rừng Ba Lòng chuyển động.
Hành quân đêm
Dội khúc hành quân đêm
Các anh đi
Không kịp ghé thăm nhà,
không từ giã người thân
Các anh đi
điệp điệp trùng trùng
Vượt núi, xuyên rừng, băng qua khe suối
Nòng súng chong nghiêng
hướng thẳng tiền phương
Xốc tới!
Đêm không trăng sao
Đom đóm dẫn đường các anh ra trận
Cả chiến khu mòn đêm không ngủ
Thao thức chờ nghe tin súng nổ.
Sương mai chưa tan, rừng Ba Lòng bỗng rộ
Tiếng hoan hô bộ đội diệt đồn thù.

Nhớ Ba Lòng. Ta nhớ lắm… chiến khu!..




VỀ THĂM THÀNH CỔ


Anh em mình về thăm Thành cổ
Nhớ một thời gian khổ đã qua
Tám mốt ngày đêm chuyển rung lịch sử
Đạn bom gầm dậy đất quê ta.
Một thời xưa đã đi qua
Đêm nay phố Cổ lụa là bên nhau
Trăng e ấp nhìn đèn điện sáng
Nụ cười nghiêng duyên dáng trên môi.
Đẹp như Thạch Hãn sông trôi
Hiền như làn gió nói lời phi lao
Đêm Thành cổ trời cao lồng lộng
Ngàn sao gieo ánh sáng cho đời.
Đi bên em như đi trong mộng
Anh chạnh lòng- Thành cổ- bóng hình em.

Không có nhận xét nào: